安得双鞬驰出城注音参考

yóu hé jiāng yuán xì tí
游合江园戏题

zhū zhū bái bái chí tái jiān, hǎo fēng yán rì kāi wèi cán.
朱朱白白池台间,好风妍日开未残。
wǒ lái mì zuì kǔ cǎo cǎo, cháng hèn bù rú huā yì xián.
我来觅醉苦草草,常恨不如花意闲。
shān jī fēi qǐ luàn huā luò, xià shàng qīng lín chuān cuì hè.
山鸡飞起乱花落,下上青林穿翠壑。
shì jiān dòng bù jí yǒu jū, cháng hèn bù rú qín yì lè.
世间动步即有拘,常恨不如禽意乐。
rén yán gōng míng kǒng bù miǎn, wǒ yuàn cháng yáng yú suì wǎn.
人言功名恐不免,我愿徜徉娱岁晚。
shú jì yín shū lǐ bái yú, hé rú zòng liè qiān huáng quǎn.
熟计淫书理白鱼,何如纵猎牵黄犬。
chéng dū sì jiāo rú dǐ píng, ān dé shuāng jiān chí chū chéng.
成都四郊如砥平,安得双鞬驰出城。
kòng fēi chén qǐ wàng bú jiàn, cóng qí xún wǒ míng gǔ shēng.
鞚飞尘起望不见,从骑寻我鸣鹘声。

陆游

陆游(1125—1210),字务观,号放翁。汉族,越州山阴(今浙江绍兴)人,南宋著名诗人。少时受家庭爱国思想熏陶,高宗时应礼部试,为秦桧所黜。孝宗时赐进士出身。中年入蜀,投身军旅生活,官至宝章阁待制。晚年退居家乡。创作诗歌今存九千多首,内容极为丰富。著有《剑南诗稿》、《渭南文集》、《南唐书》、《老学庵笔记》等。...