黛眉山两点注音参考

guī guó yáo guó yī zuò zì, yáo yī zuò yáo
归国遥(国一作自,遥一作谣)

xiāng yù, cuì fèng bǎo chāi chuí s4zy. diàn kuāng jiāo shèng jīn sù, yuè luó chūn shuǐ lǜ
香玉,翠凤宝钗垂s4zy.钿筐交胜金粟,越罗春水绿¤
huà táng zhào lián cán zhú, mèng yú gēng lòu cù.
画堂照帘残烛,梦馀更漏促。
xiè niáng wú xiàn xīn qǔ, xiǎo píng shān duàn xù.
谢娘无限心曲,晓屏山断续。
shuāng liǎn, xiǎo fèng zhàn bì jīn zhǎn yàn.
双脸,小凤战篦金飐艳。
wǔ yī wú lì fēng liǎn, ǒu sī qiū sè rǎn
舞衣无力风敛,藕丝秋色染¤
jǐn zhàng xiù wéi xié yǎn, lù zhū qīng xiǎo diàn.
锦帐绣帏斜掩,露珠清晓簟。
fěn xīn huáng ruǐ huā yè, dài méi shān liǎng diǎn.
粉心黄蕊花靥,黛眉山两点。

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。...