防虞要徙薪注音参考

sòng cóng wēng dōng chuān hóng nóng shàng shū mù
送从翁东川弘农尚书幕

xī dì huí chōng juàn, wéi huáng cè shàng rén.
昔帝回冲眷,维皇恻上仁。
sān líng mí chì qì, wàn huì jiào cāng mín.
三灵迷赤气,万汇叫苍旻.
kān mù fāng lóng yǔ, bì ér shǐ chuàng yīn.
刊木方隆禹,陛陑始创殷。
xià tái céng pǐ bì, sì shuǐ gǎn qūn xún.
夏台曾圮闭,汜水敢逡巡。
zhěng nì xiū guī bù, fáng yú yào xǐ xīn.
拯溺休规步,防虞要徙薪。
zhēng lí jīn de qǐng, yǔ zhòu zuó hái chún.
蒸黎今得请,宇宙昨还淳。
zuǎn zǔ gōng yí jí, yí sūn jì shén qín.
缵祖功宜急,贻孙计甚勤。
jiàng zāi suī dài yǒu, rěn è bù wú yīn.
降灾虽代有,稔恶不无因。
gōng yè fāng wèi gǔ, biān yú hū gòu zhūn.
宫掖方为蛊,边隅忽遘迍。
xiàn shū qín zhú kè, jiàn dié hàn míng chén.
献书秦逐客,间谍汉名臣。
běi fá jiāng shuí shǐ, nán zhēng jué cǐ chén.
北伐将谁使,南征决此辰。
zhōng yuán zhòng bǎn dàng, xuán xiàng shī gōu chén.
中原重板荡,玄象失钩陈。
jí dàn wéi qīng dào, xián méi bié zǐ chén.
诘旦违清道,衔枚别紫宸。
zī xíng shū yàn shèng, gù lǎo suì fēn xīn.
兹行殊厌胜,故老遂分新。
qù yì fēng yú gǒng, lái níng bì chù bīn.
去异封于巩,来宁避处豳。
yǒng jiā jǐ shī zhuì, xuān zhèng jù suān xīn.
永嘉几失坠,宣政遽酸辛。
yuán zǐ dāng chuán qǐ, huáng sūn hé shòu xún.
元子当传启,皇孙合授询。
shí fēi sān yī ràng, biǎo qǐng zài táo jūn.
时非三揖让,表请再陶钧。
jiù hǎo méng hái zài, zhōng shū cè lǚ zūn.
旧好盟还在,中枢策屡遵。
cāng huáng chuán guó xǐ, wéi yuǎn shǔ chē chén.
苍黄传国玺,违远属车尘。
chú hǔ rú píng nù, chí lóng xìng màn xún.
雏虎如凭怒,漦龙性漫驯。
fēng chóng zì hé děng, liú luò nǎi sī mín.
封崇自何等,流落乃斯民。
dòu náo guān jūn luàn, yōu róng bài jiàng pín.
逗挠官军乱,优容败将频。
zǎo cháo pī cǎo mǎng, yè zhuì dá sī lún.
早朝披草莽,夜缒达丝纶。
wàng zhàn zhuī wú jí, cháng qū qì yì zhèn.
忘战追无及,长驱气益振。
fù yán zhōng wèi yì, miào suàn kuàng fēi shén.
妇言终未易,庙算况非神。
rì yù nán yān shǔ, xīng máo yào dìng qín.
日驭难淹蜀,星旄要定秦。
rén xīn chéng wèi qù, tiān dào yì wú qīn.
人心诚未去,天道亦无亲。
jǐn shuǐ jiān yún làng, huáng shān sǎo dì chūn.
锦水湔云浪,黄山扫地春。
sī wén xū mèng niǎo, wú dào yù bēi lín.
斯文虚梦鸟,吾道欲悲麟。
duàn xù shū xiāng lèi, cún wáng mǎn xí zhēn.
断续殊乡泪,存亡满席珍。
hún xiāo jì gāo dòu, yī huā zi zhāng shēn.
魂销季羔窦,衣化子张绅。
jiàn yì yōng hé suǒ, tōng bān xī làn zhēn.
建议庸何所,通班昔滥臻。
fú shēng jiàn kāi tài, dú de yǒng tīng píng.
浮生见开泰,独得咏汀蘋.

李商隐

李商隐,字义山,号玉溪(谿)生、樊南生,唐代著名诗人,祖籍河内(今河南省焦作市)沁阳,出生于郑州荥阳。他擅长诗歌写作,骈文文学价值也很高,是晚唐最出色的诗人之一,和杜牧合称“小李杜”,与温庭筠合称为“温李”,因诗文与同时期的段成式、温庭筠风格相近,且三人都在家族里排行第十六,故并称为“三十六体”。其诗构思新奇,风格秾丽,尤其是一些爱情诗和无题诗写得缠绵悱恻,优美动人,广为传诵。但部分诗歌过于隐晦迷离,难于索解,至有“诗家总爱西昆好,独恨无人作郑笺”之说。因处于牛李党争的夹缝之中,一生很不得志。死后葬于家乡...