寄耿令几父过新堂邑作乃几父旧治之地读音参考

jì gěng lìng jǐ fù guò xīn táng yì zuò nǎi jǐ fù jiù zhì zhī dì
寄耿令几父过新堂邑作乃几父旧治之地

hū chuán líng dà hé, qū mǎ tà píng shā.
呼船凌大河,驱马踏平沙。
dào bàng kāi xīn yì, qiān hù yǒu shēng yá.
道傍开新邑,千户有生涯。
sì qú píng qiě zhí, lǜ huái yīn xiàn yá.
四衢平且直,绿槐阴县衙。
wèn shuí zuò cǐ yì, qí jiù duì yǔ jiē.
问谁作此邑,耆旧对予嗟。
qián rì gěng lìng jūn, qiān mín chū ào wā.
前日耿令君,迁民出坳窊。
shǐ qiān mín huái tǔ, yì duān jí fēn ná.
始迁民怀土,异端极纷拿。
jì qiān rén qì hé, cǎo mù mào méng yá.
既迁人气和,草木茂萌芽。
táo lǐ suī bù yán, chūn fēng mǎn chéng huā.
桃李虽不言,春风满城花。
líng bēi qīng qīng mài, yān yǔ rùn sāng má.
陵陂青青麦,烟雨润桑麻。
zì fēi gěng lìng jūn, dà zé huāng jiān jiā.
自非耿令君,大泽荒蒹葭。
bái tóu yàn qǐ fàn, qiǎng bǎo yǔ ǒu yǎ.
白头晏起饭,襁褓语呕哑。
zì fēi gěng lìng jūn, piào zhuǎn suí yú xiā.
自非耿令君,漂转随鱼虾。
qǐ dì mín fù mǔ, bù zhuān sī liǎn shē.
岂弟民父母,不专司敛赊。
lìng jūn liǎng nán ér, yǒu dé bì shì jiā.
令君两男儿,有德必世家。
wèn lìng jīn ān zài, jiě guān jià chái chē.
问令今安在,解官驾柴车。
dāng shí wǔ wén lì, bái bì qiáng shēng xiá.
当时舞文吏,白璧强生瑕。
lìng jūn xiù shǒu qù, bù rěn shì hǔ yá.
令君袖手去,不忍试虎牙。
rén wǎng xī shì fèi, gǎn shēn zhì zhèng jiā.
人往惜事废,感深知政嘉。
wǒ wén qí jiù yǔ, tàn xī zhì hūn yā.
我闻耆旧语,叹息至昏鸦。
dìng zhī xún lì chuán, lái zhě bù néng jiā.
定知循吏传,来者不能加。
jīn wèi jiāng jūn kè, xuān gài zhàn guāng huá.
今为将军客,轩盖湛光华。
mù fǔ shěng wén shū, zuì guī jiē shàng sì xià lí xié.
幕府省文书,醉归接(上四下离)斜。
huái bǎo rén zhě bìng, tōu ān dào zhī xié.
怀宝仁者病,偷安道之邪。
miǎn zāi sī ài rì, zèng yán tóng mǎ zhuā.
勉哉思爱日,赠言同马檛。

黄庭坚

黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。...