满庭芳读音参考

mǎn tíng fāng
满庭芳

guāng fú xīng yú, lún gāo jīn zhǎng, mù yān piāo jǐn chéng kōng.
光拂星榆,轮高金掌,暮烟飘尽澄空。
sù é yōu hèn, shuāng yàn xǐ qiān hóng.
素娥幽恨,霜艳洗铅红。
zuì bǎ mó yún miào shǒu, jiào xiān yì bù diǎn qīng tóng.
醉把摩云妙手,教纤翳、不点青铜。
zhī duō shǎo, tiān gāo lù lěng, zhēng zhàn jiǔ qiū fēng.
知多少,天高露冷,争占九秋风。
gē zhōng.
歌钟。
yāo shèng lǚ, yuán pān qióng shù, lián juǎn zhū gōng.
邀胜侣,园攀琼树,帘卷珠宫。
suàn yǔ lóu yín shǎng, jīn gǔ yīng tóng.
算庾楼吟赏,今古应同。
duō xiè qín é jué chàng, shēng shēng wèi piāo rù yún zhōng.
多谢秦娥绝唱,声声为、飘入云中。
liú xiān zhù, mò jiào qīng yǐng, róng yì zhuǎn wú tóng.
留仙住,莫教清影,容易转梧桐。

李吕

李吕,字滨老,一字东老,邵武军光泽人。生于宋徽宗宣和四年,卒于宁宗庆元四年,年七十七岁。端庄自重,记诵过人。年四十,即弃科举。好治易,尤留意通鉴。教人循循善诱,常聚族百人,昕夕击鼓,聚众致礼享堂,不以寒暑废。吕著有《澹轩集》十五卷,《国史经籍志》传于世。...