醉歌读音参考

zuì gē
醉歌

yán liǔ chū huáng yàn xīn rǔ, xiǎo bì qiān mián guò wēi yǔ.
檐柳初黄燕新乳,晓碧芊绵过微雨。
shù sè shēn hán tái xiè qíng,
树色深含台榭情,
yīng shēng qiǎo zuò yān huā zhǔ.
莺声巧作烟花主。
jǐn páo gōng zǐ chén bēi shāng, bō pēi bǎi wèng chūn jiǔ xiāng.
锦袍公子陈杯觞,拨醅百瓮春酒香。
rù mén xià mǎ wèn shuí zài, jiàng jiē wò shǒu dēng huá táng.
入门下马问谁在,降阶握手登华堂。
lín qióng měi rén lián shān méi,
临邛美人连山眉,
dī bào pí pá hán yuàn sī.
低抱琵琶含怨思。
shuò fēng rào zhǐ wǒ xiān xiào, míng yuè rù huái jūn zì zhī.
朔风绕指我先笑,明月入怀君自知。
quàn jūn mò xī jīn zūn jiǔ, nián shào xū yú rú fù shǒu.
劝君莫惜金樽酒,年少须臾如覆手。
xīn qín dào lǎo mù dān piáo,
辛勤到老慕箪瓢,
yú wǒ yōu yōu jìng hé yǒu.
于我悠悠竟何有。
luò yáng lú tóng chēng wén fáng, qī zǐ jiǎo tū chōng huáng liáng.
洛阳卢仝称文房,妻子脚秃舂黄粮。
ā dié guāng yán bù shí zì, zhǐ huī háo jùn rú qū yáng.
阿耋光颜不识字,指麾豪俊如驱羊。
tiān xī yā duàn zhū yǎn shǔ,
天犀压断朱鼹鼠,
ruì jǐn jīng fēi jīn fèng huáng.
瑞锦惊飞金凤凰。
qí yú qǐ zú zhān yá chǐ, yù yòng hé néng bào tiān zǐ.
其馀岂足沾牙齿,欲用何能报天子。
nú mǎ chuí tóu qiǎng míng chén, huá liú yī rì xíng qiān lǐ.
驽马垂头抢暝尘,骅骝一日行千里。
dàn yǒu chén míng zuì kè jiā,
但有沉冥醉客家,
zhī yí dèng mù chí liú xiá.
支颐瞪目持流霞。
wéi kǒng nán guó fēng yǔ luò, bì wú láng jí táng lí huā.
唯恐南国风雨落,碧芜狼藉棠梨花。

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。...