舟中苦热遣怀,奉呈阳中丞通简台省诸公读音参考

zhōu zhōng kǔ rè qiǎn huái, fèng chéng yáng zhōng chéng tōng jiǎn tái shěng zhū gōng
舟中苦热遣怀,奉呈阳中丞通简台省诸公

kuì wèi hú wài kè, kàn cǐ róng mǎ luàn.
愧为湖外客,看此戎马乱。
zhōng yè hùn lí máng, tuō shēn yì bēn cuàn.
中夜混黎氓,脱身亦奔窜。
píng shēng fāng cùn xīn, fǎn zhǎng zhàng xià nán.
平生方寸心,反掌帐下难。
wū hū shā xián liáng, bù chì bái rèn sàn.
呜呼杀贤良,不叱白刃散。
wú fēi zhàng fū tè, méi chǐ mái bīng tàn.
吾非丈夫特,没齿埋冰炭。
chǐ yǐ fēng bìng cí, hú rán pō xiāng àn.
耻以风病辞,胡然泊湘岸。
rù zhōu suī kǔ rè, gòu nì kě gài guàn.
入舟虽苦热,垢腻可溉灌。
tòng bǐ dào biān rén, xíng hái gǎi hūn dàn.
痛彼道边人,形骸改昏旦。
zhōng chéng lián shuài zhí, fēng nèi quán de àn.
中丞连帅职,封内权得按。
shēn dāng wèn zuì xiān, xiàn shí zhū hóu bàn.
身当问罪先,县实诸侯半。
shì zú jì jí mù, qǐ xíng cù jīng hàn.
士卒既辑睦,启行促精悍。
shì wén shàng yóu bīng, shāo bī cháng shā guǎn.
似闻上游兵,稍逼长沙馆。
lián hǎo bǐ kè xiū, tiān jī zì míng duàn.
怜好彼克修,天机自明断。
nán tú juàn yún shuǐ, běi gǒng dài xiāo hàn.
南图卷云水,北拱戴霄汉。
měi míng guāng shǐ chén, cháng cè hé zhuàng guān.
美名光史臣,长策何壮观。
qū chí shù gōng zǐ, xián yuàn tóng fá pàn.
驱驰数公子,咸愿同伐叛。
shēng jié āi yǒu yú, fū hé jī shuāi nuò.
声节哀有馀,夫何激衰懦。
piān bì biǎo sān shàng, lǔ mǎng tóng yī guàn.
偏裨表三上,卤莽同一贯。
shǐ móu shuí qí jiān, huí shǒu zēng fèn wǎn.
始谋谁其间,回首增愤惋。
zōng yīng lǐ duān gōng, shǒu zhí shén zhāo huàn.
宗英李端公,守职甚昭焕。
biàn tōng pò xié dì, móu huà yān de suàn.
变通迫胁地,谋画焉得算。
wáng shì bù kěn wēi, xiōng tú lüè wú dàn.
王室不肯微,凶徒略无惮。
cǐ liú xū zú zhǎn, shén qì zī qiáng gàn.
此流须卒斩,神器资强干。
kòu jì huō fán jīn, huáng tiān zhào jiē tàn.
扣寂豁烦襟,皇天照嗟叹。

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。...